http://nguoitinhuu.com/sachtruyen/PadrePio/header.jpg

Chương V

THI KỲ KHÓ KHĂN

V

S đau kh nh hưởng sâu đm đến Cha Piô. T lâu, ngài đă tng nói là ti San Giovanni Rotondo cn có mt nhà thương. Và như kết qu ca li kêu gi nhng người mến m ngài, vào mùa đông 1925, các pḥng c ca mt nhà ḍng cũ được biến ci thành mt nhà thương nh mang tên Thánh Phanxicô. Hai dy nhà gm hai mươi giường và s cha tr hoàn toàn min phí. Bs. Angelo Merla là giám đc trung tâm, và mt bác sĩ ni tiếng là Bs. Bucci Foggia là bác sĩ trưởng.

Cha Piô vui mừng khôn tả. Ngài luôn đề cập đến điều ấy. Ngài nói với một thầy, "Tôi biết bây giờ nhà thương c̣n nhỏ. Nhưng đó là bước khởi đầu."

Những ngày tháng êm đẹp dần trôi qua nhưng chỉ được một thời gian, đúng như một thầy ḍng đă tiên đoán. Vào một chiều tối, thầy gặp Cha Piô ở hành lang.

Thầy nói, "Con đă nói với cha là không được bao lâu mà."

Cha Piô quay người lại khi nghe tiếng nói hơi the thé. Ngài cười với thầy, một người có gương mặt con nít với cḥm râu lưa thưa dưới cằm. Cha Piô hỏi, "Râu của con như thế nào?"

"Thưa cha cái ǵ? Ồ, tệ quá, thưa cha. Có người nói với con rằng có lẽ con có trở ngại với mấy cái tuyến bài tiết."

Cha Piô vỗ vai an ủi thầy. "Mấy người ấy chọc ghẹo con đó thôi. Con để râu chưa được lâu phải không?"

Thầy xoa cằm. "Đă được một năm rồi cha ạ."

Cha Piô gật đầu. "Vậy sao." Và ngài tránh không đề cập ǵ thêm.

Thầy đột ngột hỏi, "Cha có nghe ǵ về những cuốn sách đó không?"

"Sách ǵ?"

"Dạ. Họ cấm những cuốn sách của cha... Con muốn nói những cuốn sách viết về cha." Cha Piô hơi ngạc nhiên. "Tại sao?"

"Các tác giả không được phép của giáo quyền, nên giáo hội cấm."

"Th́ ra thế."

"Cha không thấy khó chịu sao?"

"Cha đâu bao giờ thắc mắc ǵ về Giáo Hội."

Thầy hơi do dự. "Con nghĩ cha rất bực ḿnh."

Cha Piô mỉm cười. "Th́ con thấy đó. Cha đâu có ǵ đâu." Ngài xin lỗi thầy và đi về pḥng.

Lại một thời gian nữa trôi qua mà không có những tai họa. Cha Piô đă hiểu được cơ thể của ḿnh. Bây giờ ngài biết có thể đi đứng được bao lâu mà các vết thương không hành hạ. Từ lâu ngài đă rút ra khỏi những cuộc tranh luận, và chỉ nghĩ đến cách đối phó với số người đến thăm ngài và xưng tội với ngài.

Đó là một ngày ấm áp trong tháng Chín khi Bs. Festa trở lại gặp Cha Piô một năm sau. Lần này ông đến để cắt một cái bướu nhỏ, chỉ lớn hơn trứng chim, nằm trong vùng ngực.

Ông hỏi Cha Piô: "Lần này sẽ dùng cái ǵ, thuốc mê hay rượu Benedictine?"

Cha Piô mỉm cười. "Dĩ nhiên là rượu Benedictine."

Bs. Festa lắc đầu. Ông thực sự không muốn chấp thuận, nhưng, với sự trợ giúp của Bs. Merla, một lần nữa ông đă giải phẫu mà không dùng đến thuốc mê. Bảy ngày sau ông đến cắt chỉ, và trong quăng thời gian ấy, Cha Piô không quên sót bổn phận một ngày nào.

Khi chỉ có hai người với nhau, Bs. Festa nói với Bs. Merla, "Không có ǵ thay đổi cả."

Bs. Merla hỏi lại, "Ở các vết thương? Th́ tôi đă biết là ngay cả các cuộc tranh luận về các vết thương cũng không thay đổi ǵ."

Bs. Festa tháo cặp kính ra lau. "Không, tôi nghĩ là anh đúng. Bs. Bignami nhất quyết cho rằng các vết thương chỉ là mớ tế bào chết được che đậy với thuốc khử trùng 'iodine'; c̣n Bs. Romanelli lại thấy một vết thương sâu ở ngực của ngài; và tôi th́ thấy hai vết thương ngoài da. Chắc là anh hiểu rồi. Chẳng có sự phân tích nào đúng cả."

Bs. Merla găi đầu. "Đối với chúng ḿnh th́ đúng như vậy. Đối với người tín hữu mến mộ ngài th́ những vết thương là cuộc đối thoại bí ẩn giữa con người và Thiên Chúa, và sự biểu lộ của các vết thương ấy tùy theo đức tin của người quan sát."

Bs. Festa nói, "Đức tin th́ không có ranh giới và không cần giải thích. Điều đó nhắc tôi nhớ lại câu chuyện của một người có vai vế trong xă hội, Bà Luisa Vairo. Anh có biết chuyện đó không?" Bs. Merla lắc đầu.

Vừa đeo lại cặp kính, Bs. Festa kể, "Khi bà đến xưng tội với Cha Piô và ngài cho bà thấy tất cả những tội lỗi của bà như thể ngài đọc trên tờ giấy... ngoại trừ một tội. Và ngài không ban phép xá giải cho bà, nên bà do dự không biết có nên tiết lộ cái tội ấy không. Sau cùng, bà xưng ra, và ngài nói đó là điều ngài đang chờ đợi, và ngài đă ban phép xá giải cho bà."

Bs. Merla mỉm cười gật đầu. "Quả thật có những câu chuyện rất thú vị."

Bs. Festa đồng ư. "C̣n một câu chuyện này. Ông Frederick Abresch, một nhiếp ảnh gia ở San Giovanni Rotondo, là người trở lại đạo Công Giáo, nhưng ông không tin chính Chúa Giêsu thiết lập Bí Tích Ḥa Giải. Ông chỉ chấp nhận điều đó là có ích về phương diện tâm lư. Dường như Cha Piô nói cho ông ấy biết là ông có tội rước lễ phạm sự thánh, và ông phải cố nhớ đến lần xưng tội sau cùng mà ông thành thật nhất. Ông chịu thua, không nhớ nổi. Sau cùng, Cha Piô nói cho ông ấy biết đó là lần xưng tội sau khi ông làm đám cưới. Sau đó, ông đă thật ḷng thống hối và được tha tội. Về sau, vợ ông được cho biết là phải cắt bỏ một cái bướu nếu muốn có con. Tuy nhiên, Cha Piô lại khuyên là đừng nên giải phẫu và ngài tiên đoán họ sẽ có đứa con trai. Hai năm sau, khi bà đang mang thai, một buổi sáng kia bà thức giấc và thấy Cha Piô đứng ở cuối giường, tay ẵm một đứa bé. H́nh như ngài hỏi bà, 'Sao, bây giờ con có tin không?' Rồi ngài biến đi, và lạ lùng chưa, họ có đứa con trai... Dĩ nhiên, họ đặt tên con là Piô."

Bs. Merla giơ hai tay lên trời và cười lớn. "Thôi, thôi. Anh làm ơn đừng kể nữa. Nếu không, các thân chủ sẽ bỏ tôi mà chạy hết đến ngài."

Cha Piô luôn xua tay từ chối khi nghe những điều ấy, "nó chẳng có ǵ." Ngài tiếp tục hướng dẫn mọi người, kể cả gia đ́nh ngài.

Ông bà Orazio vẫn thường đến thăm ngài, và cả Michael, Pellegrina, và Sơ Pia cũng đến ít nhất mỗi tháng một lần. Bà Giuseppa đă già đi thấy rơ. Bây giờ bà đă bảy mươi, và da dẻ nhăn nheo. Đôi lông mày như sụp trên đôi mắt và dường như lúc nào cũng nhăn nhíu. Ngay cả giọng nói của bà cũng mệt mỏi và già nua.

Một ngày kia, cô Mary Pyle cùng đi với bà Giuseppa đến gặp Cha Piô ở nhà thờ, bỗng dưng bà quỳ xuống chân ngài, đôi tay thơng xuống với hai bày tay x̣e ra như phân bua.

Ngước nh́n lên Cha Piô, bà nói, "Làm thế nào để biết trong ánh mắt của Thiên Chúa, chúng ta không phải là những người tội lỗi? Chúng ta cố xưng ra các tội đă phạm. Chúng ta xưng ra tất cả những tội chúng ta nhớ, nhưng làm sao biết chắc rằng Chúa không nh́n thấy những tội mà chúng ta quên sót, hay ngay cả không biết đó là tội?"

Những lần trước, Cha Piô thường không cho mẹ hôn tay. Ngài nghĩ con phải hôn tay mẹ mới đúng, chứ không thể ngược lại. Nhưng lần này ngài để mặc bà quỳ dưới chân.

Ngài nh́n vào đôi mắt sâu đen của mẹ một hồi lâu, và nói, "Nếu chúng ta thành tâm và cố xưng ra tất cả các tội đă phạm, xưng ra những tội c̣n nhớ, và t́nh thương vĩ đại của Thiên Chúa sẽ tẩy xoá tất cả những lỗi lầm, ngay cả những tội chúng ta quên."

Cô Mary Pyle đỡ bà Giuseppa đứng lên. Lần kế tiếp mà gia đ́nh đến thăm th́ mùa đông đă bao phủ tu viện. Mặc dù trời giông tuyết vào Đêm Giáng Sinh 1928, bà Giuseppa nhất định phải đến thăm Cha Piô và tham dự Thánh Lễ với ngài. Ngày hôm sau bà lên cơn sốt. Cả gia đ́nh đă tụ tập quanh bà ở biệt thự của cô Mary Pyle.

"Bà ấy sắp chết," ông Orazio nói trong nước mắt, và mọi người đều bàng hoàng, đau buồn.

Bốn ngày sau, Cha Piô đă cử hành các nghi thức sau cùng, và bà chết. Đó là một ngày giá lạnh khi tang quyến, kể cả các thị trưởng của vùng San Giovanni Rotondo và Pietrelcina, theo sau quan tài đến nghĩa trang nhỏ bé trong tu viện. Ông Orazio và gia đ́nh đă đưa tiễn bà đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Nhiều ngày sau, người ta vẫn c̣n nghe Cha Piô th́ thầm, "Mẹ ơi... mẹ."

http://nguoitinhuu.com/sachtruyen/PadrePio/piomom.jpg